Chương 3: Bố ghẻ khó làm
Tác giả: Kêu Một tiếng Meow
Edit&Beta: Tiểu Hà tử
Cũng may chỗ bọn họ ngồi ở ngay góc khất, không có người nào để ý. Anh nhanh chóng túm tóc Tri Nhạc kéo lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của dã hài giàn giụa nước mỳ, chỉ có đôi mắt to ngơ ngác nhìn anh, còn có đầu lưỡi thi thoảng vươn ra liếm loạn quanh miệng.
Túm lấy khăn giấy trên bàn lau lau cho đứa nhỏ, Bại Thành dưới mông như có lửa đốt lôi kéo Tri Nhạc chạy ra ngoài.
Anh mua một hộp cơm, tìm một nhà khách nhỏ, tay cầm chiếc đũa, chỉ cần Tri Nhạc hơi chúi đầu xuống liền đánh, đánh tới mức trán Tri Nhạc thũng lên mấy cục u, nhóc kia chỉ học được dùng thìa, đũa vẫn còn chưa biết dùng!
“Xấu xa! Ông xấu xa!” Tri Nhạc mồm đầy cơm, nói ồn ào nghe không rõ, “Cho tôi cơm, không xấu, hiện tại, là đồ xấu xa!”
(Cho em cơm tức là không xấu hả hé hé)
Bại Thành lúc này không phun máu nữa, anh thoái mái tự nói: dù sao cũng ăn thật nhanh nha!
Ngày kế tiếp, Tri Nhạc không chút an tĩnh. Mười phần tinh lực nháo từ sớm đến đêm, anh cả ngày nhìn chằm chằm Tri Nhạc, so với loại khẩn trương khi làm nhiệm vụ không khác bao nhiêu. Có đôi khi, mí mắt vừa chạm nhau một chút đã không thấy người đâu, nếu không phải anh có xe, Tri Nhạc đã sớm chẳng biết chạy mất đâu rồi.
May cho anh, Tri Nhạc nghe cha dặn không được đả thương người, bằng không anh rất hoài nghi có khi nào mình còn đang ngủ đã bị cắt đứt yết hầu rồi.
Kỹ năng lẩn trốn của thằng nhỏ nhất định đạt tới cấp thiên vương, đem cậu nhét trong xe, cửa sổ cũng đóng kỹ, cậu cũng có thể co người như bào thai mà trốn xuống gầm ghế chật hẹp, xảo quyệt thôi rồi. Bại Thành vô cùng sầu lo, lính bây giờ rất khác với hồi trước, thân thể tố chất cứng cáp chiếm ưu thế hơn so với loại mềm mại dẻo dai, kiểu mỏng như lá liễu thế này, tham gia quân đội thế quái nào được đây? Huống chi, làm lính khoe mưu, đứa nhỏ hoang dã này đến chữ cũng không biết…
Bại Thành dọc đường phiền muộn, tới phạm vi nơi dừng chân lại càng sầu lo, bởi vì anh không dám tiến vào căn cứ.
Anh không thể đem Tri Nhạc vào, cũng không đám để một mình Tri Nhạc đứng bên ngoài, tuy rằng khoác lên quần áo cũng ra người ra ngợm đấy, nhưng đứa nhỏ này đã mọc rễ cả trong lẫn ngoài, tùy thời đều sẵn sàng trốn đi tìm cha.
(Ở trong rừng lâu quá nên cũng thành người rừng luôn đó)
Tìm một nhà khách ở tạm, cố ý chọn phòng có giường lớn, đem người kéo tới, khóa trái cửa sổ, trên khóa còn cột thêm sợi dây, xác nhận Tri Nhạc không giấu được đồ gì sắc nhọn, tâm cảnh giác của anh mới khẽ buông xuống.
Ngày thứ hai, sáng ra vừa tỉnh, quả nhiên lại xảy ra chuyện: Bại Thành phát hiện Tri Nhạc đem ga giường xé ra, trói tay anh lên đầu giường, cưỡi trên ngực anh, bóp cổ anh la to: “Tôi muốn cha tôi! Đưa cha đây!”
(Xòe tay ra tui đưa cho :D)
Bại Thành thế mà lại không tức giận: ”Ấy, sao nói năng lưu loát thế? Thế ‘Cha’ viết thế nào?”
Lời vừa khỏi miệng, Bại Thành liền ngẩn ra, mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc, cộc đầu mấy phát vào đầu giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ nó, mình bị đày đọa thành cái dạng gì rồi không biết!”
Ngẫm lại bầu không khí ở tân binh liên kia, lại nhìn nhìn Tri Nhạc ở góc chết trên giường đang trừng mắt với anh, Bại Thành thầm khóc!
Người như Tri Nhạc vào tân binh liên có mà bị xa lánh chết thôi!? Huống hồ chắc gì cậu đã vào được! Căn bản là không hợp cách nhá!
Nghĩ tới đây, nhãn tình Bại Thành sáng lên, đúng vậy, Nam Mặc phụ trách tìm cách đem người vào, anh phụ trách huấn luyện, nếu vào không được thì đâu thể đổ lỗi cho anh, đúng không?
Chỉ cần mỗi điểm mù chữ thôi cũng đủ cho Tri Nhạc rớt mấy trăm lần rồi!
Bại Thành lập tức liền thấy thoải mái, thần thanh khí sảng xuống giường mặc quần áo, gọi điện thoại cho Nam Mặc, nhận chỉ thị: ”Cậu đừng về vội, đỡ để đám tiểu tử kia biết cậu phải đi lại làm loạn lên. Ở nội thành chăm sóc tốt cho Tri Nhạc, dạy cậu ta thật tốt, chờ đến tháng 12 thì lấy vé tàu hỏa rồi đi luôn.”
Bại Thành gác máy, cảm thấy hơi lo, quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa. Anh ở nhà khách quân đội, cả ngày nhốt Tri Nhạc trong phòng dạy bảo. Mỗi ngày chạy trên tóm dưới bắt khỉ, cửa phòng không thể mở ra, không những không thể mở mà còn cùng tù nhân bên trong đánh nhau to. Kết quả, Tri Nhạc lại là người hòa giải trước, cậu không biết TV, không biết máy chơi game, thế mà rồi vẫn chấp nhận việc bị giam giữ này!
Suy nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, một đứa nhỏ theo cha trốn chạy khắp nửa quốc gia đương nhiên không giống những đứa trẻ bình thường. Từ lúc đó, Bại Thành liền thay đổi sách lược, một mặt dùng vài thứ mới lạ làm phân tán lực chú ý của Tri Nhạc, một mặt dạy cậu nhận thức vài thứ, tâm tư cả ngày đều tiêu tốn làm sao để dã hài này an tĩnh chút, cố ghi nhớ thêm vài thứ.
Trí nhớ trẻ nhỏ khá tốt, đưa cậu một tờ bản đồ bình thường, chỉ mất nửa ngày đã nhớ hết các vị trí trong vòng 100km trong thành phố. Thế nhưng Bại Thành buổi sáng vừa nói “Ăn phải dùng đũa”, buổi trưa cậu đã bắt đầu dụng tay bốc.
Ngụm máu này của Bại Thành, so với đội tuyển huấn nhổ mầm non còn nhiều hơn mấy lần.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng sau, Bại Thành nhận được điện thoại của đội phó Trần Bạch, nói là đưa vé tàu tới.
Lúc Trần Bạch tìm tới nơi, từ cửa sổ đã thấy đội trưởng Bại Thành “Anh minh thần võ” của bọn họ đang ngồi trên sô pha phòng khách, đối diện kia là dã hài tử, lúc này đã thay thế bằng một tên nhóc đầu húi cua, mắt trừng to như chuông đồng. Trên bàn trà ở giữa hai người bày một cái bút, còn cả mấy quyển sách báo.
“Chữ “Tri” viết thế nào?” *
“Không biết”
Bốp!
Quyển tạp chí trong tay Bại Thành đáp ngay lên đầu Tri Nhạc:”Nghĩ!”
Tri Nhạc bĩu môi, lại lẫm bẩm: “Không biết là không biết!”
“Không biết thì hôm nay khỏi ăn!”
Mắt Tri Nhạc híp thành một đường, hàm răng nghiến chặt mới cầm lại bút, mài mài cọ cọ viết một chữ trên giấy. Trần Bạch dán vào cửa sổ nhìn, cố lắm mới nhìn ra chữ “Tri”, chẳng qua chữ “khẩu” đã biến thành vòng tròn thành ra giống như một người đang khiêu vũ.
(Chữ “Tri” 知, chữ “khẩu” 口)
Bại Thành vẻ mặt vui mừng nở nụ cười:”Không phải là vẫn nhớ chữ sao? Không muốn tôi đánh chứ gì?”
Tri Nhạc trừng mắt, rút vào phía sau.
“Tiếp tục! Chữ “Nhạc” viết thế nào?”
Lần này Tri Nhạc viết rất sảng khoái, Bại Thành vừa nhìn, một bên khóe miệng liền cong lên, cái này thoạt nhìn cứ tưởng đang cười nhưng Trần Bạch rất rõ ràng cơn tức của “Bại lão đại”.
“Cậu cố ý phải không? Hả?” Bại Thành cắn răng, giơ tay lên, nhìn ánh mắt cảnh giác của Tri Nhạc lại đè nén cơn giận, bắt đầu lải nhải, “Dạy cậu cả trăm lần rồi, đây là tên tôi, không phải của cậu, cậu không nhớ nổi à? Chắc chắn cậu nhớ kỹ, hay là cố tình không viết, nháo với tôi đúng không?”
Trần Bạch ngồi xổm xuống, lấy tư thế rút lui bắt đầu chạy theo chân tường, được vài bước, bỗng nhớ ra – hắn tới tìm đội trưởng mà, trốn xa vậy làm chi?
Xoay người vào nhà khách, đứng ở ngoài cửa, Trần Bạch nghe tiếng Bại Thành lải nhải như niệm kinh trong cửa, đã không quan trọng nói cái gì chỉ là thanh âm này làm hắn có chút bi ai. Bình thường, đi cùng với giọng nói này đều là mệnh lệnh huấn huyện khiêu chiến giới hạn con người, nhưng hắn cũng rõ ràng, phải làm mức này để chiêu tới tức là Bại Thành đã từng thất bại, chỉ có thể làm Đường Tăng.
(ý là Bại Thành không chiêu mộ được Tri Nhạc nên phải chuyển sang nhẹ nhàng khuyên bảo để tuyển mộ ẻm như Đường Tăng khuyên nhủ Tôn Ngộ Không :)))
Gõ gõ cửa, tiếng bên trong lập tức ngừng, giây tiếp theo, Trần Bạch nghe “Ầm” một tiếng, ngay sau đó là tiếng đủ thứ đồ vật ầm ầm rơi xuống đất, còn nghe cả các loại gào rít cùng la hét. Hắn quá sốt ruột, lấy ra chìa khóa vạn năng mở cửa, liếc mắt liền thấy dã hài tử hai tay nắm lấy khung cửa sổ đá loạn, đội trưởng Bại Thành “Anh minh thần võ” của hắn thở hổn hển nắm lấy 1 chân Tri Nhạc, hai người đánh nhau không biết trời đất.
Bại Thành ra tay như đang chơi đùa, nhưng dã hài tử thân hình nhỏ gầy, rất linh hoạt, Bại Thành tóm vài cái, không chỉ không bắt được chân, trái lại còn bị đạp vài cước, một cước thiếu chút nữa đã đạp trúng mặt.
Một đạp này đã khơi lên lửa giận của Bại Thành, quay sang đối quyền với một chân đang đá tới của Tri Nhạc, hai người cứng đối cứng một chút, Trần Bạch thấy liền hít một ngụm lãnh khí, cả người đông cứng, đồng thời thấy khó tin: thằng nhóc mới mười sáu tuổi đầu, có cần ra tay nặng vậy không chớ?
Nhưng sau đó Trần Bạch liền phát hiện, thật ra là cần.
Tri Nhạc ra chiêu thoạt nhìn cảm thấy không có quy tắc, nhưng tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện động tác của cậu nhanh nhẹn khéo léo, lần nào cũng tập trung né tránh là chính, nhưng mỗi lần xuất thủ đều đánh vào điểm yếu của Bại Thành, chỉ lộ ra trong chớp mắt, mấy chỗ như yết hầu, hạ bộ đều hạ thủ hung ác, nhưng mỗi lần đều là sắp đánh trúng liền thu thế, không cam lòng mà chuyển hướng.
Thằng nhóc này, đang nương tay?
Trần Bạch có chút không tin nổi vào hai mắt mình, hắn nhìn Bại Thành một chút, phát hiện đội trưởng nhà mình tựa hồ cũng rất nương tay. Thời gian hắn bị Bại Thành chà đạp còn ít sao? Đương nhiên liếc mắt liền nhìn ra.
Chẳng qua, Bại Thành nương tay có vẻ dư, luôn không nhẹ không nặng đánh trúng Tri Nhạc, dù đau nhưng không phải vị trí trọng yếu, đánh cho Tri Nhạc như con rắn vắt trên khung cửa sổ xoay loạn.
Sau bị đánh đến phát bực, Tri Nhạc một cước đạp tường, như con dơi từ cửa sổ nhảy xuống, lao thẳng tới Bại Thành, tứ chi cuộn thành một vòng, đem đầu Bại Thành ôm trong ngực, sau đó là một trận đòn mạnh, đánh không cần quy củ, chỉ cần sảng khoái.
Bại Thành trước mắt tối sầm, cảm giác nắm tay đánh xuống như mưa trên đầu vai, mau chóng cố sức lôi thắt lưng Tri Nhạc ra sau, vừa lui lại phía sau vừa cố đem người lôi xuống. Kết quả lui tới sô pha, anh cứ thế một đường ngã lên sô pha, lăn lộn một vòng, lúc vừa định xoay lại xử lý tên kia, Tri Nhạc hết sức nhanh nhẹn buông tay, nhanh như chớp lủi vào phía dưới sô pha.
Tất cả điều này chỉ diễn ra trong mấy chục giây, Trần Bạch giương mắt đờ đẫn nhìn Bại Thành một thân lộn xộn từ sô pha đứng lên, mặt không biểu tình nói: “Cậu tới làm gì?”
“Đưa, đưa anh vé tàu.” Không hổ là dân đặc chủng, Trần Bạch rất nhanh liền trấn định, “Bại lão, ngài đang làm gì vậy?”
“Làm bố ghẻ!” Bại Thành tức giận rống lên, do dự vài giây, hạ giọng nói:”Trong đội vẫn ổn chứ?”
“Hí, không nên nha, ngài hiện không phải thành viên ‘Tiềm long’, dựa theo quy định, tôi không thể tiết lộ cho ngài bất cứ tin tức gì.” Trần Bạch cười tủm tỉm nói xong, thừa lúc Bại Thành chưa đuổi người đã chân như bôi mỡ chạy thẳng.
Lủi tới cửa không cảm thấy có ai đuổi phía sau, Trần Bạch xoay lại nhìn: Bại Thành quỳ rạp trên mặt đất, đang chổng mông cố kéo Tri Nhạc dưới sô pha ra còn phải đề cao cảnh giác, tùy thời né tránh nắm tay đánh tới.
Nhìn đội trưởng ngày xưa uy phong nay không thoát được dáng vẻ vừa tức vừa vội, Trần Bạch chảy xuống nước mắt (cá sấu)đồng tình. Cho nên, hắn phải động viên đội trưởng nhà mình một chút: “ Đội trưởng, anh cứ yên tâm đi! Sẽ có tân binh béo mập non nớt đợi anh tới chà đạp, nhất định không cần nương tay nha!”
end.
Chương nầy ngắn cơ mà tui lười chẩy thấy chẩy mửa, thấy câu “bố ghẻ” hay hơm, nghe dễ thương vồn ý hehe~~~
Chặng đường thu phục Tri Nhạc của ba nhỏ còn dài lớm đó xD~